Trong sắc vàng dịu dàng của nắng thu đang về trên từng vòm lá, trên từng dãy lớp học thân thương, đâu đó như vọng lại tiếng chuông ngân của lịch sử. Một bản nhạc không lời, đầy những nốt trầm lặng, vang lên từ ký ức, từ trái tim, từ lòng biết ơn khôn cùng…
Chiến tranh đã qua đi nhưng kí ức về những người con ưu tú vẫn còn đó. Máu của cha anh thấm đỏ đất mẹ, nước mắt của bao gia đình hóa thành lửa, tiếp sức cho những thế hệ hôm nay.
Ngày 27/7 – Ngày Thương binh, Liệt sĩ – không chỉ là một mốc thời gian để nhớ, để nhắc, mà còn là ngọn lửa âm thầm cháy trong tâm khảm mỗi người Việt Nam. Ngọn lửa ấy thắp sáng những câu chuyện thiêng liêng của một thế hệ đã đi qua chiến tranh, đã hóa thân mình vào đất nước, đã viết bằng máu và nước mắt nên những trang sử vàng.
Trong trái tim của mái trường THCS Ái Mộ – nơi hội tụ của biết bao tâm hồn yêu nghề, yêu nước – có những câu chuyện không thể kể bằng lời, chỉ có thể cảm nhận bằng tim. Ở đây, trong ngôi trường này, vẫn từng ngày hiện diện những dòng máu anh hùng – âm thầm, lặng lẽ – chảy tiếp qua từng thế hệ nhà giáo.
Tưởng nhớ thương bình - Ông Đặng Thế Hồ (đã mất), bố đồng chí Đặng Thị Ngọc, giáo viên Toán
Câu chuyện tri ân không thể không nhắc tới gia đình nhà giáo Ngô Thị Nga – nguyên Hiệu trưởng nhà trường – người con gái của liệt sĩ Ngô Quang Thân – một người lính đã gửi trọn tuổi xuân mình lại chiến trường miền Nam và hi sinh năm 1973 trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Máu của ông hòa vào đất, tên ông ở lại trong lòng đồng đội, hình bóng ông ở lại trong trái tim người thân, để rồi từ đó, một người con gái lớn lên trong ký ức về cha, mang trong mình tình yêu lớn với nghề dạy học, đã tiếp nối, gìn giữ, và truyền lửa cho bao thế hệ học trò Trường THCS Ái Mộ.
Chúng tôi tự hào được nhắc đến gia đình cô giáo Trần Thị Thúy, giáo viên dạy Ngữ văn – một trường hợp đặc biệt, một chứng nhân lặng thầm cho những mất mát mà chiến tranh để lại. Bố đẻ của cô, ông Trần Minh Liên – người con Phù Đổng – mang trong tim nỗi đau mất cả cha, mẹ và chị gái trong một ngày Pháp càn quét. Lớn lên từ mất mát, ông lên đường chiến đấu tại Lào, rồi tiếp tục vào chiến trường miền Nam, nơi ông để lại một phần thân thể mình vì độc lập, vì tự do. Bố chồng cô, Liệt sĩ Hoàng Trần Hiền – người công nhân xe lửa Gia Lâm, là chiến sĩ đội tự vệ xe lửa, anh dũng hy sinh năm 1966 khi đế quốc Mỹ dội bom miền Bắc. Một gia đình – hai vết thương không lành – hai chứng tích rực sáng của tinh thần cống hiến và hy sinh.
ông Trần Minh Liên, bố đẻ của cô giáo Trần Thị Thúy, giáo viên dạy Ngữ văn
Chúng tôi không quên nhắc đến:
– Liệt sĩ Dương Văn Địch, bố chồng đồng chí Đặng Thị Tuyết Nhung, Phó Hiệu trưởng nhà trường – đã hy sinh tại chiến trường B miền Tây Nam Bộ năm 1968.
– Ông Vũ Hằng (đã mất), bố đẻ đồng chí Vũ Ninh Hà, nguyên giáo viên tiếng Anh – thương binh thời kháng chiến chống Pháp.
– Ông Đặng Thế Hồ (đã mất), bố đồng chí Đặng Thị Ngọc, giáo viên Toán – nhập ngũ năm 1965, bị thương tại đường 9 Nam Lào, thương binh 51%.
– Ông Nguyễn Quang Phiệt (đã mất), bố chồng đồng chí Nguyễn Bích Hạnh, tổ Phó chuyên môn, giáo viên tiếng Anh – thương binh hạng 2/4 trong kháng chiến chống Mỹ.
– Ông Đặng Ngọc Thành, bố chồng đồng chí Bùi Thị Yến, nhân viên Y tế – chiến đấu tại Tây Ninh – Campuchia, bị thương năm 1971.
– Ông Nguyễn Mạnh Độ, bố đẻ đồng chí Nguyễn Thị Thu Ngọc, giáo viên môn Khoa học tự nhiên – thương binh 1/4 (81%) trong chiến tranh biên giới Tây Nam.
Họ đã sống – như những ngọn đuốc giữa đêm dài. Họ đã chiến đấu – như những cánh chim bền bỉ giữa giông bão. Họ đã ngã xuống – hoặc để lại thương tích suốt đời – như những dấu lặng không bao giờ phai trong bản anh hùng ca bất tử. Họ lặng thầm, họ bền gan, họ kiên cường – như đất, như đá, như ngọn gió đại ngàn, như ngọn sóng trường tồn giữa lòng biển cả.
Ông Đặng Ngọc Thành, bố chồng đồng chí Bùi Thị Yến, nhân viên Y tế nhà trường
Mỗi người là một câu chuyện. Mỗi vết thương là một dấu lặng không bao giờ lành trong lòng dân tộc. Và mỗi gia đình là một khúc trầm đầy tự hào, đầy nước mắt, nhưng sáng chói tinh thần yêu nước, bất khuất.
Trước những hy sinh không thể nào đo đếm ấy, tập thể cán bộ, giáo viên, nhân viên Trường THCS Ái Mộ xin cúi đầu tưởng niệm, xin được gửi lời tri ân thành kính và sâu sắc nhất đến các anh hùng liệt sĩ, các thương binh, các cựu chiến binh – những người có công với cách mạng – những người đã viết nên câu chuyện hòa bình bằng chính thân thể, bằng tuổi xuân, bằng sinh mệnh của mình, là thân nhân của các thầy cô trong mái trường thân yêu này. Chúng tôi – những người được sống trong hòa bình, được đứng trên bục giảng trong một đất nước độc lập – xin nguyện sống xứng đáng với những gì cha ông đã đánh đổi. Xin nguyện nỗ lực – kiên trì – tâm huyết hơn nữa trong hành trình giáo dục, tiếp nối truyền thống cách mạng vẻ vang của dân tộc. Xin nguyện viết tiếp những trang sử vinh quang bằng chính những kết quả trong phong trào thi đua yêu nước, nguyện tiếp tục viết tiếp câu chuyện hòa bình, bằng từng trang giáo án, từng giờ dạy tâm huyết, từng bước trưởng thành của học trò.
Tháng Bảy về – không chỉ mang theo nỗi nhớ… Tháng Bảy về – mang theo cả một trời tự hào.